SUY NIỆM LỜI CHÚA
THỨ SÁU TUẦN IV MÙA THƯỜNG NIÊN

Tin mừng Chúa Giêsu Kitô theo thánh Marcô (6,14-24)
14 Khi ấy, vua Hê-rô-đê nghe biết về Đức Giê-su, vì Người đã nổi danh. Có kẻ nói: “Đó là ông Gio-an Tẩy Giả từ cõi chết trỗi dậy, nên mới có quyền năng làm phép lạ”. 15 Kẻ khác nói: “Đó là ông Ê-li-a”. Kẻ khác nữa lại nói: “Đó là một ngôn sứ như một trong các ngôn sứ”. 16 Vua Hê-rô-đê nghe thế, liền nói: “Ông Gio-an, ta đã cho chém đầu, chính ông đã trỗi dậy!”.
17 Số là vua Hê-rô-đê đã sai người đi bắt ông Gio-an và xiềng ông trong ngục. Lý do là vì vua đã lấy bà Hê-rô-đi-a, vợ của người anh là Phi-líp-phê, 18 mà ông Gio-an lại bảo: “Ngài không được phép lấy vợ của anh ngài!”. 19 Bà Hê-rô-đi-a căm thù ông Gio-an và muốn giết ông, nhưng không được. 20 Thật vậy, vua Hê-rô-đê biết ông Gio-an là người công chính thánh thiện, nên sợ ông, và còn che chở ông. Nghe ông nói, nhà vua rất phân vân, nhưng lại cứ thích nghe.
21 Một ngày thuận lợi đến: nhân dịp mừng sinh nhật của mình, vua Hê-rô-đê mở tiệc thết đãi bá quan văn võ và các thân hào miền Ga-li-lê. 22 Con gái bà Hê-rô-đi-a vào biểu diễn một điệu vũ, làm cho nhà vua và khách dự tiệc vui thích. Nhà vua nói với cô gái: “Con muốn gì thì cứ xin, ta sẽ ban cho con”. 23 Vua lại còn thề: “Con xin gì, ta cũng cho, dù một nửa nước của ta cũng được”. 24 Cô gái đi ra hỏi mẹ: “Con nên xin gì đây?”. Mẹ cô nói: “Đầu Gio-an Tẩy Giả”. 25 Lập tức cô vội trở vào đến bên nhà vua và xin rằng: “Con muốn ngài ban ngay cho con cái đầu ông Gio-an Tẩy Giả, đặt trên mâm”. 26 Nhà vua buồn lắm, nhưng vì đã trót thề, lại thề trước khách dự tiệc, nên không muốn thất hứa với cô. 27 Lập tức, vua sai thị vệ đi và truyền mang đầu ông Gio-an tới. Thị vệ ra đi, chặt đầu ông ở trong ngục, 28 bưng đầu ông trên một cái mâm trao cho cô gái, và cô gái trao cho mẹ. 29 Nghe tin ấy, môn đệ đến lấy thi hài ông và đặt trong một ngôi mộ.
SUY NIỆM
Người xưa thường nói: “Ăn cơm thịt bò mà lo ngay ngáy, ăn cơm với cáy mà ngáy o o”. Đó chính là tâm trạng của vua Hêrôđê trong Tin mừng mà chúng ta vừa đọc. Dù là vị vua đầy quyền lực và giàu sang, khi nghe biết về sự nổi danh của Đức Giêsu, ông đã vô cùng hoang mang, lo lắng và bất an. Bởi lẽ trước đó, để che đậy tội lỗi của mình, ông đã bỏ qua tiếng nói của lương tâm mà trảm quyết ông Gioan Tẩy Giả. Là con người, hẳn ai cũng mong muốn trở nên hoàn hảo trong mắt người khác, được tin tưởng và kính trọng. Ước muốn ấy rất chính đáng và tốt lành. Tuy nhiên, nếu không đủ khiêm tốn và tỉnh táo để nhìn nhận những giới hạn của bản thân, người ta sẽ dễ rơi vào sự kiêu căng, ích kỷ. Mà sự kiêu căng, ích kỷ chính là mảnh đất màu mỡ cho sự phát triển và lan tràn của tội lỗi. Cho nên, kiêu ngạo đứng trước hết trong “bảy mối tội đầu”. Từ đó sinh ra đủ thứ tội lỗi khác: Làm chứng dối và bội thề; nói hành nói xấu; gian dối hoặc tán dương điều xấu; không làm chứng cho sự thật khi cần thiết… Thậm chí là tước đoạt mạng sống của người khác để che đậy tội lỗi của mình như Hêrôđê và Hêrôđia đã làm trong câu chuyện của Tin mừng hôm nay. Đặc biệt trong bối cảnh ngày nay, mặt trái của các phương truyền thông và mạng xã hội càng làm cho người ta dễ dàng thỏa hiệp hay đồng lõa với sự dối trá và không dám sống thật với chính mình.
Đứng trước thói đạo đức giả, người ta chỉ có thể chọn hoặc là sống thật hoàn hảo, hoặc là sống thành thật. Như Chúa Giêsu đã dạy chúng ta: “Sự thật sẽ giải thoát các con” (Ga 8,32). Do đó, chỉ có sống chân thật mới dẫn chúng ta đến gần với Thiên Chúa. Nhưng phàm là con người thì “nhân vô thập toàn”. Cho nên, chúng ta cần không ngừng xin ơn Chúa giúp để có thể can đảm làm chứng cho sự thật như Gioan Tẩy Giả. Tuy nhiên, trước khi trở thành nhân chứng cho sự thật thì chính mỗi người cần can đảm nhìn nhận, sống thật với chính mình vì lẽ thường “thuốc đắng thì dã tật, sự thật hay mất lòng”. Như ông Gioan đã trở thành tiếng lương tâm cho Hêrôđê, ước chi Lời Chúa và ân sủng của các bí tích cũng trở nên linh dược chữa lành những tật nguyền trong linh hồn chúng ta mỗi ngày. Amen.